Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

Chợt nghĩ.

Tôi như cánh chim lạc bạn gữa cao nguyên đại ngàn. Cao nguyên rộng lớn và phóng koáng làm tôi thấy mình càng lẻ loi, bé nhỏ. Đôi lúc cũng muốn tìm về với chút kỉ niệm xưa trong sáng của thuở học trò nhưng sao thấy quá xa vời. Tôi đã là hạt cát rồi sao? Hay chỉ là cánh lá mỏng bị những cơn gió phóng túng của miền cao cuốn về nơi cuối con đường. Bạn bè ơi! Sao sự gặp gỡ của chúng ta giờ trở nên khó khăn đến vậy? Có lẽ mọi người đang bị cuốn vào vòng xoáy cuộc đời với những toan tính cao xa, với những ham muốn lớn lao mà đã quên đi tất cả…!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét