Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

Con đường thân quen.

Qua thung lũng, trên đỉnh dốc là con đường nhựa trải quanh co qua các rẫy cà phê.

Con đường ấy đã trở thành bạn của tôi với bao mùa mưa nắng. Từ lúc nó còn mang màu đỏ của son, tôi đã in những dấu chân bỡ ngỡ của mình tới miền cao. Rồi nó oằn mình dưới mưa nắng Tây Nguyên để trở nên gập gềnh, lầy lội . Đến  bây giờ con đường đã trải nhựa để mỗi sáng mai hoà vào màu sương sớm thành vẻ thân thương. Từ khi rời trường cũ về nơi làm mới, ngày ngày chạy xe trên con đường ấy, tôi lại cảm ra bao điều mới lạ. Có những buổi sớm mai đây sương núi bao phủ, có những trưa nắng như đổ lửa, có những buổi mưa chan trắng mặt đường và lúc giao mùa từng đàn bướm xanh, bướm vằng rập rờn trước tay lái xe như trêu đùa vui vẻ...Tất cả hình thành trong tôi một cách nhìn mới, một cách nghĩ mới: vừa gần gũi thân thương, vừa tinh khôi, lạ lẫm.

Và cứ thế. Từng ngày, từng ngày đi qua cùng tôi trên con đường với buồn vui pha lẫn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét