Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Thật buồn.

Chuyến đi cuối cứ ngỡ là vui nhưng hoá ra lại buồn. Vậy là, tôi cũng chỉ là một kẻ chuyên mắc lừa mà thôi. Cuộc đời đôi lúc cũng dễ trêu ngươi. Mà sao lại trêu một người như tôi cơ chứ. Dòng chảy yêu thương của cuộc đời đang tồn tại trong tâm thức tôi bỗng nhiên trở thành nỗi buồn, nỗi sợ hãi và sự ám ảnh mà có lẽ từ đây tôi không thể nào tha thứ cho sự khờ khạo của chính mình.
Nhiều lúc nghĩ về sự lạc lõng trên quê hương, tôi lại bật khóc. Bởi chính nơi thân thuộc ấy, tôi không thể tìm lại được những kỉ niệm êm đềm, trong sáng của tuổi thơ. Một cảm nhận về cuộc sống thực dụng của bạn bè cứ đè nặng, đè nặng lên con tim đau đớn của tôi. Để rồi, Tiếng khóc của cánh chim lạc bạn thiết tha đơn lẻ và vời xa….
Tôi đã từng nghe được ở đâu đó rằng cuộc đời đầy những nghịch lí. Ví như tôi đi xa thì đau đáu nhớ quê nhưng những người sống ngay tại nơi thân thuộc ấy thì khó mà nhận ra. Cũng như khi người ta nghèo khó thì tình cảm vẫn được trân trọng hơn. Nghĩ vậy, Tôi tự hứa với lòng mình hãy quên đi tất cả để trở lại với những gì mình đang có và trân trọng hơn nữa những gì cuộc đời ưu ái đã mang đến cho mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét